Lại là cái rét... lại là đêm giáng sinh đông đúc trên đường... và lại là em... lang thang... bao mùa giáng sinh rồi nhỉ? bao mùa để dần trở nên quen thuộc với nỗi cô đơn... với sự vắng vẻ... để hiểu rằng bên em mãi mãi la sự cô đơn lạnh lẽo ... lạnh lẽo như mùa đông .Mùa đông năm nay cũng vậy ...Giang sinh năm nay cũng như mọi năm mà thôi ... Nhưng đêm mùa đông như thế những mùa giáng sinh như thế ...Nhào lặn nên em của ngày hôm nay ... Kiên cường nhưng lại rấy mêm yếu ...
Giọt cà phê đen đắng từng chút... từng chút thấm vào cái cổ họng khô cứng... đôi bàn tay run lên theo nhịp... trái tim lạ lùng một nỗi vu vơ... nhìn ngắm... những đôi tình nhân bé nhỏ dạo bước... hạnh phúc làm sao đôi má ửng hồng... hạnh phúc làm sao dập dìu bên yêu đương... Đôi mắt ngây dại vì hạnh phúc của người... không ghen tị... không ao ước... chỉ đơn giản là thèm ngắm nghía bông hoa hạnh phúc. Trời vẫn lạnh căm... cất bước khỏi cái bàn quen thuộc... tiếp tục lạc lõng trong dòng người hối hả cho một đêm giáng sinh tuyệt diệu... Giáng sinh... từ bao giờ mà trong lòng em ko tồn tại một định nghĩa về giáng sinh ... Lần đầu tiên ....Lần đàu tiên trong cuộc đời ....Em đời chờ Giáng Sinh ...Nhưng đợi chờ luôn bên em và ko bao giờ đợi chờ lại thành hiện thực ... điều em muốn làm điều em mơ ước chưa thành hiện thực ...
Có lẽ trong dòng người đang hối hả đón chào giáng sinh ....với những niềm vui...với những lời chúc với nhũng nụ cuời và bao nhiêu điều của 1 đêm giáng sinh ... sẽ chẳng ai để ý đến em ... và sẽ chẳng bao giờ em thấm thía đến thế này ....thấm thía và rơi vào trong sâu thẳm của đêm giáng sinh như em ...Có ai có thể buồn sầu đơn độc 1 mình bước qua bao nhiêu con phố suốt 1 đêm dài ...Có ai có thể đơn độc trong đêm giáng sinh khi vẫn có 1 người để gọi là người yêu ....
Đêm nay lạnh lắm anh ơi .... Anh có đến bên em như bao đêm ...để ủ ấm đôi bàn tay này...Lạnh cóng vì chờ đợi ... Đêm nay có lẽ có 1 đôi tay của em lanh buốt ko ấm nồng như bao cô gái khác ...
Giáng sinh buồn mình em lặng lẽ
Phố đông vui sao vẫn thấy vắng người
Trên còn đường ai cũng có đôi
Chỉ mình em cô đơn cất bước
Tất cả tất cả đều đón chờ thời khác an lành ...chỉ riêng em ...chỉ riêng mình em .Tâm cảm cũng bắt đầu lạnh giá .Nỗi sự vu vơ theo từng bước của thời gian ...Sẽ là những gì ...Lại 1 đêm nữa cô đơn như bao năm qua ...Hay sẽ là hạnh phúc bất ngờ ... Đến giờ phút này em vẫn hy vọng ....Lại là những lời ko thể nói ...đôi bàn tay quâ loạn trên bàn phím vô hồn nhưng lúc này đây nó lại hiểu thấu tâm cam em nhất ... và có thể chia sẻ với em nhất ...Những ngón tay tê buốt ... Nhớ quá cơ ...nhớ mà ko thể gào thét ..nỗi nhớ cứ âm ỉ trong tim ...Nỗi nhớ tràn theo hơi thở...Nỗi nhớ tràn theo nước mắt ...Khóc ......
Giờ này anh đang nới đâu ??? Có nhớ đến em hay ko ???? Anh có thể có những niềm vui mà ko có sự có mặt của em...Nhưng giờ này em chẳng biết tìm niềm vui nới đâu cùng ai ...Có em có kiếm tìm đc 1 người bạn luôn song hành cùng em ... Cô đơn và lạnh buốt ...người bạn này luôn cùng em bao nhiêu năm qua ...Năm nay cũng vậy có anh nhưng họ vẫn cùng em ...
Anh giờ mang niềm vui hạnh phúc và tiếng cười cho những người anh yêu quý nhưng những người đó lại ko là em chẳng là em ...Em là số 0 sỗ 0 tròn lăn dài bên lề đường cuộc đời anh ... Như 1 trái bóng khi vui anh mang ra đá như 1 đứa bé vẫn làm và chán có thể vứt nó vào 1 góc nào đó và bị lãng quên ... e cũng sẽ bi lãng quên như thế .....
Em sẽ ko khóc đâu ... đây chỉ là những giọt nước mắt vô duyên cứ chảy mà ko hỏi chủ nhân của nó ... có lẽ nó khó chịu vì ở trong mắt quá lâu và muồn ra ngoài đón giang sinh thôi ....Điều cuối cùng em muốn nói cho Giang Sinh năm nay ...Chúc anh An Lành Hạnh Phúc và mọi May Mắn nhất sẽ đến với người em yêu ....